Quê Nội tui ở xã Phú Điền, huyện tân Phú, tỉnh Đồng Nai. Ông Nội tui có một người em ruột, tui gọi là Ông Ba (tui không hiểu sao Ông Nội tui không cho tui gọi là Ông Út đâu nha!).
Ông Ba lập gia đình và ở rể bên vợ bên xã Tân Bình, huyện Vĩnh Cửu cũng thuộc tỉnh Đồng Nai. Từ bé đến lớn, vào những mùa hè, khi về quê, tui chỉ loanh quanh ở miết nhà Ông Nội, hay ra đồng thả diều với mấy đứa trẻ cùng xóm hoặc chơi bắn bi, tạt lon, trời nóng quá thì ra sông tắm. Tui chỉ được Ba chở sang thăm nhà Ông Ba đúng 3 lần. Mà thật ra lần nào về quê, Ba Mẹ tui cũng đều qua Vĩnh Cửu thăm Ông Ba, nhưng tui không thích đi cho lắm! Cái ấn tượng lần đầu tui đi năm tui học lớp 5 chẳng có gì vui thích cả! Đường thì xa, bên đấy tui lại chẳng quen ai, chẳng có gì chơi, cứ ngồi đung đưa 2 chân chờ Ba Mẹ thăm hỏi xong rồi lại về, chán lắm! Nên Ba mà kêu tui đi là tui cứ lắc đầu nguầy nguậy, chạy đi trốn!
Lần thứ 2 là lúc tui nghỉ hè năm lớp 9, sau khi thi chuyển cấp xong. Lần đấy tui ở lại nhà Ông Ba chơi vài hôm, vì Bà Ba mất, Ba mẹ tui phải qua bển phụ đám. Ông Ba nhỏ tuổi hơn ông nội tui rất nhiều. Lý do tui nghe kể lại là Bà Cố tui tính kỳ lắm, việc quan hệ vợ chồng cốt chỉ để sinh con đẻ cái mà thôi, chứ không phải là nhu cầu! Nên sau khi sinh Ông Nội tui, có người nối dõi dòng họ rồi, thì Bà Cố không cho Ông Cố gần Bà nữa! Không hiểu vì lý do gì, mà hơn 10 năm sau tự nhiên Ông Ba tui ra đời! Vì thế Ông Ba tui nhỏ hơn Ông Nội tận 16 tuổi lận!
Ông Ba có 2 người con, người đầu tên Tí, người con Út tên Tèo, thời đó tui cũng chẳng quan tâm đến tên thật hay hỏi tuổi, chỉ biết là tui phải đều gọi bằng Chú, dù Chú Tí hình như lớn hơn tui 1 hay 2 tuổi gì đó, còn chú Tèo thì năm đó chỉ đứng tới nách tui thôi! Kể cũng kỳ, con nít con nôi mà tui phải gọi bằng Chú! Nó gọi tui là anh thì không có chuyện gì xảy ra, tui mà quen miệng kêu nó bằng “mày” hay nó nói gì mà tui “ừ” cái là bị mọi người la ngay! Khổ thiệt chớ!
Cái đêm đầu tiên tui ở lại, ngồi nghe kèn đám ma ò e í e buồn muốn chết! Kèm theo tiếng ếch nhái kêu râm ran càng não nuột. Nhà Ông Ba lại thuộc diện hộ nghèo, nên đến cái tivi cũng không có mà xem! Đang ngồi trên cái phản chống cằm nhìn chằm chằm cái ông kéo đờn cò thì Chú Tí, Chú Tèo về, mình mẩy lấm lem toàn bùn là bùn, đen thui thùi lùi. Vừa thấy tui, Chú Tèo hớn hở: “Anh Tâm! Cá bự lắm nè!” (lại kêu anh! Làm tui cứ theo trớn mà xưng mày-tao với nó! Tại nó hay vậy chứ đâu phải tui hỗn hào gì với người có vai vế lớn hơn đâu!). Vừa nhe răng cười hồn nhiên, nó vừa giơ 4 con cá trê bị cột dây vào mang bự chành ành lên khoe. Tui chỉ cười gượng, kiểu miễn cưỡng không quan tâm lắm vì đang chán gần chết!
Tối đó, mấy Cô trong nhà nấu một nồi cháo cá trê tổ nái. Khi múc ra từng tô cho mọi người, đến phiên tui, nhìn vào tô của mình, thấy nguyên khúc cá bự chà bá luôn, chỉ chặt bỏ khúc đầu (vì tui có nói là tui không thích ăn đầu của bất cứ con vật gì! Thử nghĩ xem, mình ăn thịt nó, mà nó giương mắt nhìn mình như thế thì làm sao mà ăn cho ngon được!). Năm đó tui lớp 9 rồi, nên cũng biết suy nghĩ chứ bộ, họ hàng gần 20 người, chỉ có 4 con cá rô, mà mình tui gần cả 1 con rồi! Tui không chịu, kêu sớt bớt qua cho Chú Tèo, nhưng không ai chịu cả. Thế thôi đành ăn vậy, bởi thế cho nên cũng chả thấy ngon lành gì! Ngại chứ sao không ngại, mình ăn cá thiếu điều muốn không hết, mà có mấy người cầm tô cháo trắng trơn, không có miếng cá nào hết, tui ăn sao zô! Đêm đó chỉ có một chuyện làm tui hơi vui, đó là bàn tán nói chuyện phiếm một hồi, mọi người quyết định là cho Chú Tèo gọi tui bằng anh, tui gọi Chú Tèo bằng em. Tương tự, vì Chú Tí lớn hơn tui nên tui gọi bằng anh. Thỏa thuận là chừng nào anh Tí, ku Tèo cưới vợ, thì tui phải gọi lại bằng Chú! Nghe cũng có vẻ thú vị nhỉ? Trong lúc mọi người rôm rả, tui nghe anh Tí kể chuyện nãy đi chích cá trê, thằng Tèo bị điện giật nhảy tưng tưng. Tui giật mình, sao nguy hiểm dữ zậy trời? Nhìn qua thằng Tèo, thấy nó đang ngậm cái muỗng trong miệng, vẫn nhe răng cười hồn nhiên, thấy thương thương…
Ngày thứ 3, sau khi chôn cất Bà xong, mọi người cũng ai về nhà nấy, chỉ còn gia đình tui và gia đình Ông Ba. Ông Ba thì vẻ mặt buồn rười rượi, mất mát lớn quá mà! Nhưng thằng Tèo thì mặt mũi vẫn tỉnh queo (chắc nó còn nhỏ, mau khóc, mau buồn nhưng lại mau quên), nó cứ tò tò đi theo tui (tui được gọi nó bằng thằng rồi nhá!). Nó hỏi tui trên trời dưới đất, về mấy chuyện lạ trên Sài Gòn, tui cũng cởi mở và thấy thoải mái khi nói chuyện với thằng nhóc đấy hơn sau khi có “lệnh” được tạm bỏ vai vế, xưng hô mày – tao thoải mái, cứ thế mà rổn rảng! Trưa ăn cơm xong, lúc mọi người đều tranh thủ đi ngả lưng một tí. Tui ra tấm phản trước nhà nằm chơi, mắt nhìn lên mái tôn. Thằng Tèo thì nằm gối đầu lên bụng tui. Được một lát, tui hỏi nó:
– Ê Tèo, mày thích cái gì? Lấy giày không, tao cho mày đôi giày của tao nè!
Nó lắc đầu, cười toe:
– Em thích cái khác cơ!
Tui xoa đầu nó:
– Chiều tao về rồi, thế mày thích gì cứ nói đi, tao chiều mày hết luôn!
Mắt nó sáng lên ngay:
– Uiiii! Zậy anh dẫn em ra Thị Xã uống nước ngọt đi!
Trời mẹ! Trong đầu đoán trước cứ tưởng nó thích cái áo hay cái quần nào của mình, ai dè cái “ước mơ” của nó sao lãng xẹt zậy trời! Tất nhiên là tui ok ngay! Tui lấy xe đạp, chở nó ra Thị xã. Pepsi ướp lạnh, cắm ống hút zô mà nó hút giống như nó lạc zô sa mạc Sahara khát nước cả tuần zậy! Nó uống nhanh quá, hơi gas bốc lên đầu, mặt đỏ gay, nhưng nó vẫn vừa uống vừa cười toe toét, ợ mấy cái rõ to sảng khoái. Nó chơi liền gần hết 2 chai, còn khoảng nửa chai, nó xin cô bán nước bỏ zô bịch cột dây thun lại để nó xách về nhà uống tiếp! Chắc nó định uống nước ngọt trừ cơm hay sao ấy! Càng nhìn nó thì lại càng chạnh lòng, càng thương, ước mơ của một thằng ku nhà quê chỉ đơn giản có vậy mà thôi…Chiều hôm ấy, Ba Mẹ chở tui về lại nhà Ông Nội, ngủ lại đêm đó, rồi sáng hôm sau về lại Sài Gòn. Mà thời đó làm gì có điện thoại di động, có internet, có Facebook, nên tui cũng chưa lần nào liên lạc với thằng ku Tèo cả.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, 2 năm sau, hè năm lớp 11, tui mới có dịp về quê Nội. Tui thủ sẵn quà cho thằng ku Tèo rồi, 1 chai Body-Spray này (mà không biết nó biết xài không), hai cái áo thun và 2 cái quần đùi thun này. Mới đầu định mua quần tây xanh cho nó đi học, hay quần Jean cho nó mặc đi đây đi đó, mà sợ nó mặc không vừa nên thôi. Ở nhà Nội 1 đêm, sáng hôm sau, Ba tui chở tui qua thăm Ông Ba, trên đường đi, tui có xin Ba cho tui ở chơi với anh Tí ku Tèo 1 hay 2 bữa rồi sang đón tui về, Ba tui đồng ý.
Vừa đến đầu đường vô nhà nó, 2 bên là 2 hàng ruộng lúa xanh rì, thoáng thấy trước mặt một thằng ku mặc chiếc áo sơ mi đã sờn cùng cái quần dài thể dục, đầu đội nón tai bèo, đang đạp xe loi choi. Thấy cái tướng quen quen, tui gọi với: “Ê Tèo!”. Nó giật mình, thắng xe cái bụp, mà cái thắng xe bị mòn, không ăn hay sao đó, nó tuột mông khỏi yên, đưa 2 chân xuống, chà đôi dép xuống mặt đường kéo một xái “xệchhhhhhh” để “trợ thắng”, quay ngoắt lại. Ba tui cũng dừng xe, tui nhảy xuống, bước tới: “Ê mậy khỏe hông?”, nó không trả lời, quăng xe đạp cái rầm, rồi chạy vút tới, nhảy lên ôm cổ tui kèm cái kiểu cười toe toét ngây ngô ấy! Tui kí đầu nó: “Sao quăng xe zậy mậy, hư xe sao? Đi đâu đó?”, nó nhe răng: “Xe đâu có chống đâu mà chống anh! E mới ra chòi phụ anh hai chăn zịt zìa!”, tui cười, thấy thương nó quá! Rồi nó đạp xe loẹt xoẹt nhanh nhẩu phía trước, Ba tui chở tui chạy từ từ phía sau, nhìn cái tướng ốm nhom, nhỏ xíu, loi choi đạp xe thoăn thoắt với dáng vẻ vui như Tết mà tui mắc cười gần chết! Vừa về tới đầu ngõ, nó lại quẳng xe đạp sang một bên cái rầm, lật đật chạy zô nhà: “Baaaaaaa! Baaaaa!” (ku cậu chỉ reo vui như thế, chả nói được đầy đủ một câu đàng hoàng, la ầm ầm cứ làm như là cháy nhà đến nơi!). Rồi Ông Ba bước ra, thằng ku thì đu vào cổ Ba nó từ phía sau, cằm đặt lên vai Ông Ba, mũi hếch lên nhìn tui cười, cũng lại với nụ cười hết cỡ đến mang tai!
Lần đó, tui lại có 2 ngày chơi cùng anh Tí và ku Tèo, nói vậy thôi chứ với ku Tèo là chính, còn anh Tí thì phụ Ông Ba làm ruộng, còn trông coi bầy vịt nữa. 2 thằng cứ long nhong ngoài đường ngoài ruộng suốt ngày như 2 thằng không nhà không cửa, nếu có về thì chỉ là ăn cơm rồi đi chơi tiếp. Hết đá banh với tụi bạn trong xóm, rồi nhảy lưng gù, nhảy đo gang, chơi trò cá sấu lên bờ, năm mười…nói chung là 2 ngày chơi thả cửa thả ga vui nổ trời, 2 thằng lúc nào cũng cười tít mắt!
Có một buổi trưa, 2 thằng để đầu trần, cứ đi lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm để nhặt dây thun, mang về đan lại làm giàn ná để bắn chim. Nhìn 2 thằng vừa đi lò dò, mắt vừa láo liên nhìn quanh quất để tìm thun, y chang 2 thằng đi nhặt ve chai vậy! Làm xong giàn ná, 2 thằng lại ti toe đi bắn chim, bắn cả buổi chiều, được đúng 1 con chim sẻ bé tí teo. Về nó vặt lông rồi dúi con chim sẻ vào bếp than một lúc, lấy cây củi khều ra, con chim khét đen thui, 2 thằng xé ra ăn, toàn xương là xương, miệng thằng nào cũng dính than tèm lem, thế mà vui! Tui khoái lắm, định bụng sẽ về kể cho Ba Mẹ nghe về c”hiến lợi phẩm” trong cuộc “săn bắn” kiếm ăn đầu đời của tui! Ha ha!
Tối nằm ngủ chung thì có anh Tí về, thế là lại bày trò chơi bịt mắt kí đầu, oẳn tù tì búng lỗ tai, cười rổn rảng cả một khoảng sân trước nhà…
Rồi cũng đến ngày Ba tui đến đón tui về nhà Nội để quay lại Sài Gòn. Bữa tiễn tui đi, thằng ku Tèo khóc hù hụ hù hụ, 2 tay cứ đưa lên dụi đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào chả nói được gì nhiều, nó dúi vào tay tui cái giàn ná bắn chim với mấy viên bi đủ màu sắc, miệng chỉ hỏi mãi một câu: “Anh Tâm zìa hả?”, tui chỉ ừ, không biết phải nói gì, quyến luyến lắm. Vừa chào Ông ba xong, quay sang nó, nó lại hỏi: “Anh Tâm zìa trển hả?”, tui lại ừ, đã gần ứa nước mắt vì xúc động, sao thấy mến tay mến chân quá, tui vội vàng đi nhanh ra xe. Xe chạy đã được một đoạn thật xa, gần đụng đường cái, tui ngoảnh lại, vẫn thấy bàn tay nhỏ xíu của nó vẫy vẫy, vẫy vẫy…